Rồi cũng đến một ngày, Vân phải đối mặt với nguy cơ bị sa thải, cô tìm gặp ông chủ để nói lý lẽ.
“Thưa chủ tịch, tôi có bao giờ đi muộn về sớm, hay vi phạm nội quy công ty không?”
Ông chủ trả lời thẳng thắn “Không”.
“Vậy là vì công ty có thành kiến với tôi ư?”
Ông hơi ngớ người, sau đó nói tiếp “Đương nhiên là không phải rồi.”
“Tại sao những người có ít kinh nghiệm làm việc hơn tôi lại được trọng dụng, còn tôi lại cứ mãi làm ở vị trí không quan trọng?”
Trong chốc lát, chủ tịch nghẹn lời, sau đó cười nói: “Việc của cô lát nữa chúng ta sẽ nói tiếp, bây giờ tôi đang có một việc quan trọng cần làm, hay là cô giúp tôi xử lý trước đã?”
“Một đối tác chuẩn bị tới công ty chúng ta khảo sát sản phẩm, cô hãy liên hệ với họ, hỏi xem khi nào họ đến.”
“Đây đúng là một nhiệm vụ quan trọng.” Trước khi đi cô không quên chế nhạo một câu.
Mười lăm phút sau, cô đến văn phòng của ông chủ.
“Đã liên hệ được chưa?” Ông chủ hỏi.
“Liên hệ rồi ạ, họ nói có thể tuần sau sẽ đến.”
“Cụ thể là thứ mấy?” Ông chủ hỏi.
“Cái này tôi không hỏi kỹ.”
“Bên họ có mấy người sang.”
“Ôi! Ngài có hỏi tôi câu này đâu!”
“Vậy họ sẽ đi bằng tàu hỏa hay máy bay?”
“Câu này ngài cũng đâu có bảo tôi hỏi!”
Ông chủ không nói gì nữa, ông gọi điện thoại bảo Ngọc đến.
Ngọc vào công ty làm việc sau Vân một năm, hiện đã là người phụ trách của một bộ phận, Ngọc cũng nhận nhiệm vụ giống Vân khi nãy.
Một lúc sau, Ngọc quay lại.“Là thế này…” Ngọc nói: “Bên họ sẽ đi chuyến bay vào 3 giờ chiều thứ sáu tuần sau, khoảng tầm 6 giờ sẽ đến nơi, bên họ có 5 người, trưởng đoàn là giám đốc Toàn của bộ phận vật tư, tôi đã nói với anh ấy rồi, công ty chúng ta sẽ phái người đến sân bay đón họ.”
“Ngoài ra, họ dự định sẽ khảo sát trong vòng hai ngày, hành trình cụ thể, khi họ đến nơi, hai bên sẽ cùng bàn bạc. Để thuận lợi cho công việc của hai bên, tôi đưa ra ý kiến sắp xếp cho họ nghỉ ở Khách sạn Quốc Tế ở ngay gần đây, nếu ngài đồng ý, ngày mai tôi sẽ đặt phòng trước.”
“Còn nữa, dự báo thời tiết tuần sau có mưa, tôi sẽ giữ liên lạc với họ thường xuyên, nếu có gì thay đổi tôi sẽ báo lại ngay cho chủ tịch.”
Vân đứng bên cạnh, mặt đỏ bừng, không nói được gì nữa, ngại ngùng quay về văn phòng.
Tối hôm đó, cô nhận được Email của chủ tịch:
Gửi Vân! Dù có làm việc ở đâu, thì cũng hãy nhớ những nguyên tắc quan trọng này:
– Nguyên tắc 1: Công việc không nuôi người nhàn hạ, tập thể không nuôi những kẻ lười.
– Nguyên tắc 2: Vào một đơn vị làm việc, đừng chỉ chăm chăm vào việc kiếm tiền, trước tiên hãy học sao cho mình đáng tiền.
– Nguyên tắc 3: Không có ngành nào là dễ kiếm tiền cả.
– Nguyên tắc 4: Làm việc, không có nơi nào là thuận lợi cả, ức chế bực dọc là chuyện bình thường.
– Nguyên tắc 5:
+ Không kiếm được tiền, thì kiếm được kiến thức.
+ Không kiếm được kiến thức thì kiếm được kinh nghiệm.
+ Không kiếm được kinh nghiệm, thì kiếm được trải nghiệm.
+ Khi kiếm được những thứ trên rồi, thì không sợ không kiếm được tiền.
– Nguyên tắc 6: Chỉ khi thay đổi thái độ của bản thân, ta mới có thể thay đổi được chỗ đứng của mình trong xã hội.
Chỉ khi thay đổi thái độ làm việc của bản thân, ta mới có được vị trí cao trong nghề nghiệp.
– Nguyên tắc 7: Nguyên nhân khiến con người ta cảm thấy mơ hồ chỉ có một. Đó chính là trong những năm tháng mà đáng ra ta nên phấn đấu, nên làm việc chăm chỉ thì ta lại nghĩ quá nhiều, nhưng lại làm quá ít!
Luôn nhớ: Làm việc bằng cái tâm!
Cô bỗng hiểu ra, không có ai vừa sinh ra đã có thể đảm nhiệm được việc quan trọng, mà bất cứ ai cũng đều bắt đầu từ những việc giản đơn, bình thường nhất. Hôm nay bạn dán lên mình một cái mác thế nào, có lẽ sẽ quyết định liệu ngày mai bạn có giữ được vai trò quan trọng hay không. Mức độ để tâm, lo lắng cho công việc ảnh hưởng trực tiếp đến hiệu quả làm việc, bất kỳ một công ty nào cũng đều rất cần những nhân viên tích cực, có trách nhiệm và chủ động trong công việc.
Những nhân viên xuất sắc không bao giờ là người bị động, đợi người khác sắp xếp công việc cho mình, mà họ luôn là người chủ động tìm hiểu việc mà mình nên làm, rồi dốc hết sức để hoàn thành tốt công việc ấy.
Mười loại người không bao giờ có được lương cao, cũng không đáng để bồi dưỡng:
1, Người muốn nghỉ cả thứ bảy và chủ nhật.
2, Người muốn đi làm lúc chín giờ sáng và tan làm lúc năm giờ chiều.
3, Người muốn sống dựa vào lương cơ bản.
4, Người không có chí tiến thủ.
5, Người không có tư duy chạy đua với thời gian.
6, Người làm việc gì cũng chậm chạp.
7, Người không có nhân phẩm.
8, Người không dám chịu trách nhiệm.
9, Người luôn cảm thấy sản phẩm của mình quá đắt.
10, Người luôn trách móc công ty.
Nhậm Chính Phi, người sáng lập ra công ty HuaWei đã từng nói: Có rất nhiều người hỏi tôi rằng, công ty có nghỉ cả thứ bảy và chủ nhật không? Có cần tăng ca không?
Khi ấy tôi chỉ cười mà không nói gì, khách sáo mời họ ra khỏi công ty. Đã muốn nhàn rỗi, sao còn đi làm? Ở nhà luôn có phải là được nghỉ cả tuần rồi không?
Là người, nếu không tranh thủ cố gắng khi còn trẻ, thế thì bạn có tuổi thanh xuân để làm gì?
Người ta đều nói tuổi trẻ chính là vốn, tôi muốn bổ sung thêm là, chỉ khi phấn đấu, vốn liếng của bạn mới có giá trị, chỉ khi liều mạng, tuổi trẻ của bạn mới đáng để bạn tự hào.
– Mở miệng ra đã nhắc đến khó khăn, sự trưởng thành đã cách bạn quá xa rồi.
– Mới bỏ ra chút công sức đã nghĩ đến việc báo đáp, cơ hội đã cách bạn quá xa rồi.
– Vừa bắt tay vào làm đã nghĩ đến lợi ích cá nhân, trái ngọt đã cách bạn quá xa rồi.
– Mới có chút khởi sắc đã đòi hỏi điều kiện, tương lai đã cách bạn quá xa rồi.
– Vừa mới hợp tác đã nghĩ cách sao cho mình không chịu thiệt, sự nghiệp đã cách bạn quá xa rồi.
Hy vọng bài viết này giúp ích được cho nhiều người, mong các bạn sẽ trở thành những nhân tài xuất sắc, với sự nghiệp thành công rực rỡ!
Nguồn tin: Theo Trí Thức Trẻ
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn