Vụ giết người chấn động ở Long An: Huyệt mộ cho người vợ xấu số
Vợ chồng cụ Tràm có bốn người con, gồm một trai, ba gái. Cụ Rỡi có người con trai là liệt sĩ, cụ Tràm là thương binh. Hai vợ chồng cụ có tiền lương nhà nước cấp.
Nhờ số tiền ấy mà mấy năm nay, hai cụ đã phụ thêm nuôi nấng ba đứa con của Ngọc. Vợ chồng cụ có 6.960m2 đất ở ấp 4, xã Mỹ Thạnh Đông. Cụ Tràm đứng tên chủ quyền đất. Chị Huệ sống với cha mẹ mình từ nhỏ.
Năm 2006, vợ chồng Ngọc ra riêng. Chị Huệ mua cho vợ chồng Ngọc một cái nền nhà, diện tích 130m2, vợ chồng ông Ngọc mua thêm một nền, diện tích 234m2 - giáp nền nhà cũ để ở cho rộng rãi.
Họ cất nhà ở khu vực mặt tiền đường Tỉnh lộ 839 - gần UBND xã Mỹ Thạnh Đông hiện nay. Chị Lan làm nghề nông, Ngọc lái máy cày. Ở quê, ít việc, người thuê cày cuốc chẳng được nhiều nên vợ chồng Ngọc thất nghiệp, đâm ra đổ nợ khoảng 360 triệu đồng.
Chị Lan chủ yếu ở nhà nội trợ, cuộc sống gia đình vốn đã khó lại càng túng bấn. Để có tiền, thời điểm này, Ngọc phải đi làm nghề hồ, nghe đồn Ngọc có bồ. Chị Lan biết chuyện, vợ chồng đâm ra cãi vã nhau.
Chị Huệ kể: “Từ ngày đổ nợ và Ngọc có bồ, vợ chồng nó lục đục miết. Ngọc có con nhỏ bồ ở ngoài khu vực rạch Bần, nhưng nó lại nói vợ nó ngoại tình. Nó chửi bới, đánh đập vợ nó nhiều lần, trong đó có ba lần rất nặng.
Lần thứ nhất vào giữa tháng 2-2013, nhỏ Lan và bạn nó ra nhà con nhỏ bồ Ngọc. Tìm đến nhà, nhỏ Lan kêu mở cửa, nhưng con bồ Ngọc không mở. Lan và bạn nó ra về thì Ngọc từ trong nhà bồ của mình bước ra kêu lại.
Nhỏ Lan vừa trở lại thì Ngọc đánh Lan bất tỉnh. Ngọc còn đánh luôn nhỏ bạn của Lan làm nó phải bỏ chạy ra ruộng bắp mới thoát thân. Lúc Lan tỉnh lại, Ngọc và bồ nó chở về nhà cha mẹ tôi bỏ.
Lần thứ hai, Ngọc đánh vợ một trận thừa sống thiếu chết tại nhà cha mẹ tôi. Nguyên do, bụi tre ngoài vườn có một cái mụt măng, người ta lại mua nhưng Ngọc không bán. Nó bảo “để ăn cũng được, để vứt bỏ cũng được chứ không bán”.
Nói xong, nó kiếm chuyện, ấn nhỏ Lan vào buồng đánh tới tấp. Mẹ tôi lại khuyên can thì Ngọc chửi thề, hăm dọa “bà đi chỗ khác chứ không tôi đánh luôn cả bà”. Bất lực trước thằng rể hỗn hào, cả nhà đành xuôi tay đứng nhìn.
Lần thứ ba, cách đây hơn một năm. Chẳng hiểu có chuyện gì, nó về nhà gây sự với vợ, rồi lôi tuột quần áo vợ và lấy vỏ chai rượu Long An nó đánh con nhỏ Lan gãy xương hàm, phải chở đi bệnh viện khâu hết tám mũi.
Hai đứa con nó không về kịp chắc nó đánh con nhỏ chết từ hồi đó rồi. Tôi là chị vợ nó mà cũng bị nó đánh lên bờ xuống ruộng, mấy phen sắp chết. Có lúc nó hăm dọa đòi giết hai thằng con trai.
Lâm cho hay: “Em có nghe mẹ kể lúc ba đi làm hồ, ba có bồ nên chỉ nghi ngờ thôi chứ không dám chắc chắn. Mẹ em giận, hay nhắc đến chuyện bồ bịch của ba nên ba mẹ mới lục đục với nhau.
Thời điểm đó, ba ít đánh mẹ vì ổng bận đi làm, có lúc cả tuần mới về. Có vài lần ba mẹ cãi nhau rồi ba đi. Tụi em còn nhỏ nên không hiểu lắm chuyện của người lớn. Nhiều lần thấy ba đánh mẹ quá dữ, em vô ôm ba ra, nhưng sau đó ổng lại đánh mẹ em.
Tụi em đau lòng lắm! Phận làm con, tụi em chỉ biết khuyên can ba chứ không dám can thiệp sâu hơn. Ổng đánh chán rồi thôi chứ tụi em có khuyên cũng bằng thừa. Nhiều lần đánh chửi mẹ em, tụi em gặp đều khuyên can ba, nhưng ổng bỏ ngoài tai.
Hai năm trở lại đây, ba thường xuyên chửi bới, đánh mẹ. Em có nghe ba nói mẹ có bồ, nhưng cũng không chắc chắn lắm. Ba nói mẹ nhắn tin qua lại với người đàn ông nào đó, nhưng em không tự ý xem điện thoại của ba mẹ bao giờ.
Mẹ em kể, lúc đầu, ba đi phụ hồ mỗi tháng được một triệu rưỡi, ba cho mẹ 400 ngàn đồng/tháng. Lúc ba thành thợ, mỗi tháng lãnh hơn ba triệu đồng nhưng ba vẫn cho mẹ 400 ngàn đồng/tháng.
Trong khi, cũng chỉ với 400 ngàn đồng ấy, mẹ phải mua thuốc hút cho ba để ba đem đi, thành thử ba cho mẹ cũng không được bao nhiêu. Mẹ kể lại, khoảng tháng 8 năm rồi, ông ngoại bị bệnh nằm ở bệnh viện.
Ba chở mẹ đi thăm ông bà ngoại, đi giữa chừng ba dừng lại chỗ vắng người lấy trong cốp xe ra cái liềm kề vào cổ mẹ và hỏi: “Mày có nhận là mày ngoại tình không? Không nhận, tao cắt cổ mày”.
Trong tình huống sống chết chỉ gang tấc, mẹ đành phải nhận bừa ba mới không cắt cổ”.
Chị Huệ kể: “Năm 2008, do làm ăn thua lỗ, gia đình Lan về ở tại nhà cha mẹ tôi. Cha mẹ tôi phải bán 1.700m2 đất để trả nợ cho vợ chồng Ngọc.
Về nhà cha mẹ vợ ở, tưởng đâu Ngọc tu tâm dưỡng tính làm ăn, ai dè nó không những lười biếng mà còn chửi bới, hỗn láo với cha mẹ tôi”. Cụ Rỡi vắt chiếc khăn qua vai rồi ngồi bệt giữa nhà, mặt buồn so.
“Vợ chồng tôi già rồi, cũng muốn tụi nhỏ và vợ chồng nó (vợ chồng Ngọc - PV) về ở cho vui nhà vui cửa, phòng lúc trái gió trở trời, tôi với ổng có đau bịnh cũng có tụi nó lo lắng. Ai dè, nó cứ đánh, chửi con nhỏ riết.
Vợ chồng tôi bao lần khuyên can nhưng nó bỏ ngoài tai. Nó còn chửi bới, hỗn láo, hăm dọa đánh cả vợ chồng tôi nữa”.
Vì Ngọc mà chị em Huệ xích mích nhau. Chị Huệ kể tiếp: “Năm 2008, nó xúi cha mẹ tôi kiện cáo tôi đòi đất đai nhà cửa. Sống với cha mẹ suốt 48 năm trời, để gia đình yên ấm, tôi phải xách áo ra ở riêng.
Năm 2009, ba tôi ủy quyền cho vợ chồng Ngọc thay cha mẹ kiện tôi đòi lại tài sản.
Ngọc khai với cơ quan chức năng cha mẹ tôi lập di chúc cho vợ chồng Ngọc 6.960m2 đất và căn nhà cấp bốn, sau đó Lan nói với cha mẹ tôi hủy tờ di chúc, không cho Ngọc đứng tên quyền thừa kế là không đúng”.
Khoảng năm 2013, vợ chồng Ngọc ly thân. Anh ta dựng một căn chòi cách nhà cụ Tràm hơn 100m để sống bằng nghề chăn nuôi, chủ yếu là nuôi gà. Tuy ra riêng nhưng hằng ngày Ngọc vẫn về nhà cụ Tràm ăn cơm.
Nguồn tin: CA TPHCM
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn